Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Từ mai, Trung Quốc áp dụng luật cho phép bắt người nước ngoài trên biển
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Tạm dừng bơi lội, lặn ngắm san hô tại nhiều địa điểm ở Côn Đảo
    Tin Thế Giới
Thủ tướng Hungary nói về lý do Tổng thống Ukraine từ chối đề xuất ngừng bắn
    Tin Việt Nam
Thủ tướng Phạm Minh Chính thăm tổ hợp bán dẫn của Samsung
    Tin Cộng Đồng
Chuyện gì đã xảy ra trong thảm kịch 121 người chết ở Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Ông Biden lên tiếng sau màn khẩu chiến 'nảy lửa' với ông Trump
    Văn Nghệ
Hòa Minzy 'xinh như công chúa' đón tuổi mới, Văn Toàn nói 1 từ liền gây chú ý
    Điện Ảnh
Studio nhận bão chỉ trích, tẩy chay sau vụ Châu Bùi bị quay lén trong toilet
    Âm Nhạc
Tự hào là chính mình - Thông điệp tháng 6 kết nối nghệ sĩ và khán giả
    Văn Học
Một nam học sinh phao tin 'lộ đề thi tốt nghiệp THPT'

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Tâm lý - Xã hội
Đau như một cái cây
“Sọ khỉ, 208”. Dòng chữ viết bằng phấn trắng lên vết thương non của khúc cây bên đường Tôn Đức Thắng là lời cuối trên tấm bia mộ cho phận cây già. Khúc cây bị lưỡi cưa máy rất mới và rất sắc cắt thật ngọt, nhói lên màu đỏ của vết bã trầu “ăn” vôi. Những đường vân mịn màng gợn sóng số năm tuổi của cây. Thớ thịt dậy lên mùi thơm nồng của thứ gỗ cổ thụ. Gỗ xà cừ quý và bền. Người ta đem nó về, hẳn bán được giá.

 



Hàng cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng đã từng che mát cho ông Tư Thới, người đã có gần 50 năm bán me tại đây...

 


...Và giờ lần lượt bị đốn hạ. Ảnh: Thành Hoa

 

Bạn đã bao giờ thấy một cái cây bị đau chưa? Cây to. Gốc nó phải 2 tới 3 người nối tay nhau mới ôm hết.

 

Những mảnh vảy xù xì dính vào thân nó, nếu nạy ra cũng bằng cái vỏ sò. Tán nó rộng và cao, xanh nhức nhối.

 

Cả chục lần đi dưới con đường này, tôi đã ngửa cổ lên săm soi mà chưa bao giờ thấy hết các tán lá-bàn tay “nó” vẫy. Để “hạ” được nó, vài chục người của công ty công viên cây xanh phải đến đây từ sáng sớm. Họ tỉa từng cành, cắt từng đoạn thân cây, ròng dây thả xuống. Cái cây cuối cùng thành trăm đoạn, nằm ngổn ngang bên gốc cây đã bị bật tung lởm chởm rễ chùm. Rất đông người mới nạy nổi cái gốc đó lên. Họ đào đất, lần lượt cưa đứt những cái rễ mà mỗi rễ to bằng cả khúc cây, dùng xà beng dài nạy từng cái rễ như những ngón tay ra khỏi con đường. Thòng một vòng xích sắt to vào gốc cây, đầu kia móc vào xe cẩu, người ta hô: Một hai ba... kéo! Gốc cây to nhất như người khổng lồ thất thủ từ từ nằm xuống. Nó không bị đốn hạ cái rầm với tiếng nấc chấn động cả khu rừng như trong phim người ta khai thác gỗ. Cái cưa máy màu cam xông tới, kêu ro ro.

 

Mạt cưa như đường ống nước bị bể tức tưởi, văng ra ào ạt, đỏ gay. Rồi người ta viết ký hiệu phấn trắng lên mỗi vết thương đó để chờ xe tải tới mang đi. Thế là xong!

 

Trong một cơn mưa cuối mùa, lá cây non bị giẫm bét gí vào đất đỏ. Người đi đường đều nhìn về phía những chiếc áo xanh hì hục phạt lá, đốn cành. Những con người chỉ là cùng quen một cái cây, đứng lại bên đường, thảng thốt khi thớ thịt đỏ au hiện ra. Người bán cà phê, bán vé số, người làm công sở chở con đi học về, lặng lẽ rất lâu nhìn mỗi cành cây ngã xuống. Tôi nhìn họ rồi bỗng nhiên thấy hổ thẹn, có cảm giác như nhìn thấy phút giây riêng tư của ai đó mà mình không nên và không được phép cần biết. Còn những người khác, dường như cố gắng đi thật nhanh để né những phút yếu lòng.

 

Tôi đã có những buổi trưa đi bộ dưới đoạn đường xà cừ cổ thụ đó và phát hiện nhiều người cũng đi bộ như mình, phát hiện ra đoạn đường đã đi vào nhiều bộ phim. Những cô, những bác làm việc ở khu văn phòng quanh đây thong thả một lúc buổi trưa giao phó mình cho những bước chân, cố gắng tận hưởng một chút lắng dịu trước khi phải chạy tới một cuộc họp đâu đó. Những người qua đoạn đường đó, đã quen mỗi ngày mở ra một hành trình trên con đường khi thì xanh thắm, khi thì bâng khuâng lá rụng, có mùa chỉ mộc mạc cành khô.

 

Giờ đây đường trơ trọi một mình đón gió mưa, đổi tính nết từ nhu mì thành con đường bực bội. Và sáng mai, nhiều khuôn mặt qua đây sẽ thảng thốt nhận ra cây và người đã không kịp vẫy tay chào nhau lần cuối. Bạn tôi hỏi: Họ có trái tim không hả em?

 

Tôi nhớ đến hàng cây xà cừ cổ thụ ở con đường Nguyễn Trãi tít tận Hà Nội, nó cũng vừa bị hạ vì xây đường sắt trên cao. Ở phòng ngủ khi tôi về, có khi lòng cồn cào nổi sóng và bất chợt thức dậy mở cửa ra nhìn xuống là đụng tán xà cừ xanh ngắt. Được cúi xuống thật gần một tán cây mới hay nếu đủ gần để chạm được vào tâm hồn của thiên nhiên, mình sẽ biết mở ra những không gian mới trong lòng mình, không gian của núi cao, của biển xa, của vực thẳm, sự rộng dài của đất trời.

 

Tôi nhớ những mùa hoa tháng Ba của hàng xà cừ, khi còn đi học. Hoa xà cừ li ti màu trắng và thơm dịu dàng tới nỗi rất nhiều người khẳng định nó không có mùi gì chỉ vì chẳng ai ngửi được mùi của nó khi lao sầm sập ngoài đường. Giờ đây xem tin tức về hàng xà cừ ở nhà, thấy tiếc nuối gì đâu một tiếng ve đã qua đời.

 

Cháu tôi nó từng hỏi: Mẹ ơi sao mẹ cầm dao giết quả khế? Bởi vì với trí óc hồn nhiên của nó, quả khế cũng là một sinh vật sống, bình đẳng với con người. Tôi từng ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy một cái cây đang được truyền nước ở Hàn Quốc. Nó được truyền những chai nước tinh khiết vì ở đây họ mới đào đường, vạt đi một vạt rễ cây. Bình nước treo lơ lửng trên cây cột bên cạnh, dòng cái dây và kim tiêm cắm vào cành cây nhẫn nại. Rồi sang tuần thứ hai, lá cây xanh trở lại. Bạn tôi nói người bạn thân nhất thuở nhỏ của cô là một cái cây.

 

Duy nhất một cái cây bên nhà ở quê, không biết nó đã có ở đó từ lúc nào, có ai đã cố tình trồng nó hay nó tự mọc lên từ một hạt mầm lang thang. Lớn lên, bạn luôn nghĩ mình là một cái cây sống giữa những cái cây. Mọc lên ở đó để sống can trường nhất có thể dù sẽ gặp giận dữ, muộn phiền và đừng để nó cuốn mình đi. Tôi ước ao được biết, ở thành phố này, có bao nhiêu tuổi thơ đã trôi qua bình thản với một cái cây? Và có bao nhiêu người đối xử với một cái cây như với một người?
DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Chồng tăng ca làm đêm, vợ ở nhà buồn nên sang nhà anh hàng xóm 'tâm sự' (26-06-2024)
    Cô gái trúng số hơn 320 tỷ đồng chia sẻ góc tối ít ai ngờ (24-06-2024)
    Chị gái Hoa hậu Đặng Thu Thảo bất ngờ rao bán biệt thự hơn 200 tỷ đồng (24-06-2024)
    Ánh Viên 'đã đính hôn' và cuộc sống đầy niềm vui (23-06-2024)
    3 bố con nhập viện sau khi ăn một món mẹ nấu, tìm hiểu nguyên nhân, tôi 'cạn lời' và nghĩ tới việc bỏ vợ (19-06-2024)
    Đệ tử nói gì về Thượng tọa Thích Chân Quang đeo đồng hồ Rolex tiền tỷ? (18-06-2024)
    Từ học sinh giỏi rơi vào trầm cảm: Không phải điện thoại hay đòn roi mà là 3 điều này (11-06-2024)
    Phương Oanh phản ứng ra sao khi bị chê 'ủ con' sạch sẽ quá đà? (04-06-2024)
    Không chịu trả sính lễ tiền tỷ sau khi bạn trai hủy hôn, cô dâu hụt bị tạm giữ (16-05-2024)
    Cửa hàng view núi Phú Sĩ xin lỗi vì khách 'sống ảo' (07-05-2024)
    Nam công nhân đào được cục vàng nguyên khối trị giá hơn 10 tỷ đồng (03-05-2024)
    Tại sao nhiều người cho rằng không nên ghép 2 nải chuối để thắp hương? (23-04-2024)
    MC Thảo Vân gặp tai nạn giao thông trong lúc cầm lái xe ô tô (19-04-2024)
    Mang 4kg vàng ra ngân hàng bán, người phụ nữ bất ngờ bị cảnh sát điều tra: Chân tướng vụ án trộm cắp 3 năm trước được vạch trần (12-04-2024)
    Xin tinh trùng để làm mẹ đơn thân (12-04-2024)
    Người nước ngoài rời khỏi hiện trường sau khi tông chết người (04-04-2024)
    Đàn bà sướng hay khổ chỉ cần nhìn 4 điểm này, không phải nhan sắc (31-03-2024)
    Bạn gái cũ của Elon Musk có tình mới (24-03-2024)
    Nhan sắc vạn người mê của cô gái có tướng 'vượng phu' đang nổi rần rần trên mạng xã hội (23-03-2024)
    Người phụ nữ bị bắt vì đổ xăng miễn phí suốt 6 tháng (17-03-2024)

Các bài viết cũ:
    Lịch Sử Ngày quốc tế hiến chương các Nhà giáo và Ngày Nhà giáo Việt Nam (20-11-2014)
    Những người thầy vĩ đại trong cuộc đời tôi (18-11-2014)
    Sự thật lịch sử phía sau nhân vật Bá tước Dracula (17-11-2014)
    Truyền và thông (17-11-2014)
    Sống sao với thời của hung tin? (15-11-2014)
    Những câu nói đáng suy ngẫm của thiền sư Thích Nhất Hạnh (13-11-2014)
    Sự tha thứ là thần dược diệu kỳ trong cuộc sống (12-11-2014)
    Chuyện người Việt không thích dùng tiếng Việt (11-11-2014)
    Suy ngẫm từ chuyện cầu siêu cho nạn nhân tai nạn giao thông (09-11-2014)
    Người Việt chỉ nói được một thứ 'na ná' tiếng Anh (08-11-2014)
    Khi ta sống cuộc đời thứ hai (07-11-2014)
    Học sinh được giáo viên luyện nói dối từ cấp 1 (05-11-2014)
    Đạo Phật khoa học ở chỗ nào? (04-11-2014)
    Đọc lại một bài viết về thói xấu người Việt 100 năm trước (31-10-2014)
    Huyền thoại về nền giáo dục Phần Lan (31-10-2014)
    40 điều đúc kết về cuộc sống của một bệnh nhân ung thư (28-10-2014)
    Cho vay tiền: Cho vay một mối quan hệ (26-10-2014)
    Văn hóa giao tiếp của người Nhật (25-10-2014)
    Những lời tiên tri chính xác đáng sợ của Nostradamus (23-10-2014)
    Suy ngẫm về khổ đau lớn nhất của đời người (23-10-2014)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
48 Giờ Yêu Nhau


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 153904568.